Cảm nhận của em về môi trường Đại học
Vậy là quãng đời sinh viên của tôi dần trôi qua. Gần hai năm học tập dưới mái trường Đại học An Giang với biết bao kỷ niệm, vui có, buồn có, nhưng đọng lại trong trái tim tôi vẫn là những cảm xúc ấm áp của những năm tháng cùng sống, cùng học tập và trưởng thành dưới mái trường thân yêu này. Khoảng thời gian ấy tuy không dài so với một đời người, nhưng cũng đủ để in dấu vào lòng người những bài học của cuộc sống, sâu sắc và đáng quý.
Cổng trường mở ra rồi khép lại, đón và đưa lớp thế hệ sinh viên nhập học rồi ra trường, mang theo những thành quả của ước mơ mà bốn năm về trước họ đã ấp ủ cho vào hành trang để cùng họ lớn lên trên giảng đường đại học. Và tôi, một sinh viên lớp 18QM cũng không nằm ngoài quy luật ấy. Sắp phải rời xa mái trường mà tôi đã gắn bó để nhường chỗ cho những thế hệ mới với những con người mới, trong tôi lắng đọng những suy tư của một người thanh niên trẻ, một sinh viên sắp rời ghế nhà trường để bước vào những thử thách mới đầy cam go nhưng cũng không kém phần thú vị của cuộc đời. Trong cái se lạnh của tiết trời Long Xuyên, những kỷ niệm dưới mái trường Đại học An Giang sống lại trong tôi như muốn nhắc tôi về một mái trường thân yêu gần gũi, ấm áp đã giúp tôi nuôi lớn ước mơ của mình.
Các bạn sinh viên say mê nghiên cứu khoa học (Ảnh: e-News)
Ước mơ trở thành một sinh viên của trường Đại học An Giang xuất hiện trong tôi hơn 2 năm về trước - ngày tôi còn là một học sinh cấp ba. Con đường dẫn tôi đến với ngôi trường này cũng nhiều khó khăn, nhưng bằng chính nỗ lực của mình mà tôi đã được đền đáp xứng đáng. Cổng trường Đại học An Giang đã rộng mở đón chào tôi trong một ngày tháng tám, khi tôi chính thức cầm trên tay giấy báo trúng tuyển của Trường. Ngày đó thật đáng nhớ, đánh dấu sự thành công ban đầu của tôi trong nỗ lực biến ước mơ trở thành sinh viên ngành Môi trường.
Nhớ xiết bao buổi đầu bỡ ngỡ khi bước vào trường đại học. Bước chân vào cổng trường mà lòng tôi đan xen biết bao cảm xúc, vừa hân hoan trong niềm vui của một tân sinh viên trước một chân trời mới của tri thức, vừa lo lắng sợ sệt không biết mình có tiếp thu những kiến thức mới kịp với bạn bè cùng trang lứa không. Nhưng rồi, tất cả cảm xúc ấy cũng trôi qua nhường chỗ cho những tiếng cười khi mà tôi được trực tiếp gặp mặt và giao lưu với các sinh viên trong Khoa. Buổi gặp mặt với những tiết mục văn nghệ đầy sôi nổi và quan trọng nhất là những thông tin giới thiệu của các anh chị khóa trước về ngành nghề tôi đang theo học, cũng như cơ hội việc làm sau khi ra trường,... đã giúp tôi tự tin hơn với môi trường học tập mới.
Hình ảnh thầy Trưởng khoa giới thiệu về môi trường học và chào đón những thế hệ tân sinh viên của ngành hiện rõ trong ký ức của tôi. Thầy nói về những thách thức ô nhiễm môi trường mà chúng ta sẽ phải chịu đựng trong quá trình phát triển kinh tế, về tình trạng thực tế của môi trường sống xung quanh chúng ta và trách nhiệm của một người công dân, một sinh viên nghiên cứu về môi trường, Tất cả đã mang đến cho tôi cái nhìn tổng quan về tầm quan trọng của môi trường và niềm đam mê về ngành mình đang theo học. Tôi cảm thấy tự hào vì đã chọn cho mình được một ngành học ý nghĩa và thực tế, từ đây, tôi càng tự tin hơn về tương lai của mình và tự nhủ sẽ biến những kiến thức trên giảng đường này trở thành những kiến thức ứng dụng thực tế hữu hiệu để phục vụ cho công việc của mình sau này và cho cả cộng đồng.
Nhưng, học kỳ đầu tiên đối với tôi thật nặng nề, có lẽ vì tôi chưa quen với những phương pháp dạy và học mới ở bậc đại học, và cũng bởi vì tôi phải tiếp xúc với những kiến thức hoàn toàn mới. Nhìn những cuốn giáo trình tôi thốt lên Sao dày và nặng thế! Rồi lần đầu tiên sống xa nhà, những hình ảnh về gia đình cứ hiện về trong tôi, nỗi nhớ luôn luôn thường trực trong lòng. Học kỳ đầu tiên với kết quả không như tôi mong đợi đã làm cho tôi lo lắng. Tôi tự đổ lỗi cho chương trình và nội dung học không cuốn hút mà quên mất rằng chính tôi đã không thực sự cố gắng và chú tâm vào học tập cho thực chất. Rồi cuối cùng tôi cũng nhận ra lỗi của mình khi bạn bè xung quanh tôi ai cũng học tốt và đạt thành tích cao. Khi đó, tôi tự hứa với lòng mình phải gác lại những tình cảm cá nhân, không chỉ dành thời gian nhớ về những người thân yêu mà còn phải biết lấy họ làm động lực để cố gắng. Tôi quan niệm rằng, việc học là một việc nhẹ nhàng nhất, hãy nghĩ đến những người thân yêu ở nhà, họ phải làm lụng vất vả để cho mình có thời gian ngồi trên giảng đường này, vì vậy, hãy sống và học tập làm sao để không phụ lòng những hy sinh của gia đình dành cho mình. Từ đó, tôi luôn nỗ lực trong từng công việc. Những lời tâm sự, động viên của thầy cô, bạn bè đã giúp tôi cố gắng nhiều hơn.
Mọi sự cố gắng đều được đền đáp xứng đáng. Tôi cải thiện được kết quả học tập của mình, từ sinh viên có học lực trung bình tôi đã trở thành sinh viên loại giỏi. Quả đúng như Nhà văn Nguyễn Khải đã nói trong tác tác phẩm Mùa lạc: Sự sống nảy sinh từ trong cái chết, hạnh phúc hiện hình trong những hi sinh gian khổ, sống ở đời không có đường cùng, chỉ có những ranh giới, vấn đề cốt yếu là phải có sức mạnh để vượt qua ranh giới ấy.
Sinh viên ngành Môi trường chế tạo Mô hình tái sử dụng nước thải từ ao nuôi bằng phương pháp lọc Wetland (Ảnh: e-News)
Những năm tháng dưới mái trường An Giang, tôi không chỉ được học những kiến thức về chuyên ngành Môi trường mà thông qua các hoạt động Đoàn, phong trao ttình nguyện, văn nghệ, thể thao đã giúp tôi trưởng thành vững vàng hơn rất nhiều.
Trường Đại học An Giang đã trở thành niềm tự hào của riêng tôi và của tất cả các bạn. Ở đó, có những người thầy thật tận tụy, những người bạn thật chân thành, và có cả tình người ấm áp trong một môi trường giáo dục chất lượng và đỉnh cao. Mỗi trang giáo án đối với những giảng viên của trường đều thể hiện một chữ Tâm và một niềm mong mỏi lớn của thầy dành cho trò. Những hoạt động giao lưu, gặp gỡ giữa Ban Giám hiệu với sinh viên làm cho khoảng cách giữa Nhà trường với sinh viên thật gần gũi. Tất cả đều hướng đến một môi trường tốt nhất để sinh viên có thể thể hiện khả năng và tố chất của mình. Nhà trường cũng luôn theo sát hoàn cảnh của mỗi sinh viên thông qua Đoàn trường và Hội Sinh viên, kịp thời động viên và chia sẻ những khó khăn mà sinh viên gặp phải trong quá trình học tập tại Trường. Sự hỗ trợ của nhà trường cho sinh viên hoàn cảnh nghèo vượt khó trong học tập, có cả tôi, làm cho tôi và những sinh viên cảm thấy thật ấm áp và tự hào về mái trường mình học.
Bây giờ, đã là một sinh viên năm ba, hơn hai năm gắn bó với mái trường, tôi càng thêm tin tưởng và hy vọng nhiều hơn. Niềm tin đó giúp tôi vững vàng với lựa chọn của mình, tự tin trong học tập và rèn luyện, tự nhủ phải cố gắng nhiều hơn để xứng đáng với những gì mà Trường Đại học An Giang đã dành cho tôi. Ngày hôm nay, tôi có thể tự tin nói rằng vào Đại học An Giang là quyết định đúng của mình, bởi nơi đây chính là cánh cửa mở ra cho tôi nhiều cơ hội học tập và hoàn thiện bản thân. Đến Đại học An Giang - Học để thay đổi luôn vang lên trong trái tim tôi.
Tôi hy vọng cuộc sống sẽ dạy thêm cho tôi những kiến thức mới, những trải nghiệm mới. Thầy cô đã giúp tôi chuẩn bị hành trang bước vào đời, chỉ có sự thành đạt của tôi trên bước đường sắp tới mới là sự trả ơn ý nghĩa nhất.
Cuối cùng, sau bao nhiêu nỗ lực dìu dắt và truyền đạt kiến thức của các thầy cô và sự cố gắng của bản thân tôi, tôi cũng đã thực sự được trưởng thành cả về kiến thức lẫn kỹ năng. Tôi xin được gửi tới thầy cô của mái trường mến yêu của mình lời hứa rằng: Dù ở nơi đâu, làm bất cứ việc gì, tôi cũng sẽ luôn cố gắng để xứng đáng với thương hiệu Sinh viên Trường Đại học An Giang.
Chúc các thầy cô giáo cán bộ công nhân viên nhà trường sức khỏe và công tác tốt để xây dựng trường An Giang ngày càng phát triển. Cũng xin được gửi một lời chúc đến các anh chị và các em năm thứ nhất, năm thứ hai, năm thứ tư hãy học tập tốt, hãy trân trọng những ngày tháng được sống dưới mái nhà chung này nhé!
Cảm ơn ngôi nhà thứ hai của tôi Trường Đại học An Giang nơi tôi được sống những tháng ngày xanh nhất của đời sinh viên, sôi nổi nhất của tuổi trẻ. Nơi đó, tôi được sống với chính niềm đam mê của mình.
Mai Quốc Việt - DH18QM